Khi bước ra khỏi khách sạn, đôi khi chúng ta bất chợt nhận ra đã để quên một món đồ nào đó. Thay vì nhận được cuộc gọi từ nhân viên lễ tân thông báo về việc này, chúng ta thường chỉ phát hiện ra khi đã về đến nhà. Điều này không phải ngẫu nhiên, mà là một phần trong quy trình phục vụ tinh tế của các khách sạn. Thực tế, việc không báo tin khi khách quên đồ không chỉ là một quyết định dựa trên kinh nghiệm mà còn xuất phát từ sự tôn trọng không gian riêng tư của khách hàng. Khách sạn hiểu rằng, sau một chuyến đi dài, khách hàng sẽ cần thời gian nghỉ ngơi và không muốn bị quấy rầy bởi những cuộc gọi không cần thiết. Do đó, họ chọn cách im lặng, lưu trữ đồ đạc một cách an toàn và chờ đợi khách hàng liên hệ khi họ thực sự cần.
Quy trình này cũng thể hiện sự chuyên nghiệp và tinh tế trong cách phục vụ. Khách sạn không chỉ coi trọng việc cung cấp dịch vụ tốt mà còn chú trọng đến cảm nhận của khách hàng. Việc không báo tin khi khách quên đồ còn giúp tránh những tình huống khó xử, ví dụ như khi khách hàng đang họp hoặc đang ở trong một tình huống không tiện để tiếp nhận cuộc gọi. Thay vào đó, khách sạn sẽ ghi lại thông tin về món đồ bị quên và lưu trữ nó một cách an toàn, sẵn sàng trao trả khi khách hàng yêu cầu. Điều này không chỉ tạo nên sự tin tưởng mà còn góp phần xây dựng một hình ảnh tích cực về khách sạn trong mắt khách hàng.
Trong những góc khuất của khách sạn, có một không gian chứa đầy những kỷ niệm bị lãng quên
Ở nhiều khách sạn, sau khi khách rời đi, những nhân viên dọn phòng không chỉ loay hoay với việc làm sạch căn phòng, mà còn phải đối mặt với những món đồ mà khách đã để lại. Đây không chỉ là những vật dụng thông thường, mà đôi khi còn là những kỷ vật có giá trị sentiment, chứa đựng những câu chuyện riêng tư.
Tammy Geist Long, một cựu quản lý tại một khách sạn cao cấp ở Vermont (Mỹ), đã chia sẻ lý do tại sao các khách sạn không bao giờ gọi điện thông báo cho khách khi họ để quên đồ. Cô cho biết: “Chúng tôi có một quy tắc bất di bất dịch: không bao giờ liên hệ với khách về những vật họ để quên sau khi trả phòng. Điều này nhằm tránh can thiệp vào cuộc sống riêng tư của họ.”
Một ví dụ điển hình mà Tammy kể lại: “Hãy tưởng tượng ông Smith bỏ quên một sợi dây chuyền vàng. Khách sạn gọi về nhà thông báo, và bà Smith cầm máy, ngạc nhiên hỏi: ‘Chồng tôi đang dự hội thảo ở Tây Ban Nha, làm sao có thể quên đồ ở một khách sạn ở Mỹ được?’. Đây là một bài học đắt giá mà chúng tôi không muốn lặp lại.”
Nếu khách vẫn đang làm thủ tục thanh toán, các nhân viên dọn phòng sẽ gọi lên quầy lễ tân để kiểm tra lại. Tuy nhiên, nếu khách đã rời khách sạn, họ chỉ có thể tìm lại đồ nếu chủ động liên hệ với nơi từng lưu trú. Nếu không, những món đồ này sẽ được đưa về phòng thất lạc và trở thành tài sản vô chủ.
Tammy cũng chia sẻ rằng những món đồ như sạc điện thoại, trang sức, và thậm chí là máy ảnh thường bị khách bỏ quên nhiều nhất. Để đảm bảo xử lý đúng đắn, các khách sạn có quy trình cụ thể:
Quy trình xử lý đồ thất lạc trong khách sạn
– Các đồ thất lạc có giá trị như tiền bạc, trang sức, điện thoại, được cho vào két sắt dưới sự chứng kiến của nhân viên an ninh và được ghi chép cẩn thận.
– Nếu đồ thất lạc là thẻ tín dụng, cần giữ gìn cẩn thận trong vòng 24 giờ trước khi báo cho tổ chức hoặc ngân hàng phát hành thẻ.
– Với những đồ thất lạc có giá trị nhỏ, sau 90 ngày khách không đến nhận, sẽ được chuyển cho người phát hiện.
– Những đồ thất lạc có giá trị lớn, sau 180 ngày khách không đến nhận, sẽ phải xin ý kiến của giám đốc khách sạn để đưa món đồ cho người phát hiện. Người phát hiện khi nhận món đồ phải giữ giấy ghi chép thông tin để làm giấy thông hành đưa đồ ra khỏi khách sạn.
– Những đồ thất lạc như món ăn, đồ hộp, thức uống sẽ được giữ 3 ngày trước khi đưa cho người phát hiện.
– Những đồ dễ hư hỏng như rau, củ, quả sẽ được giữ 1 ngày trước khi đưa cho người phát hiện.